QUYỀN NĂNG CỦA ĐÔI CÁNH

Chàng dũng sĩ của bầu trời chợt bứt khỏi đường bay của mình, chao nghiêng đôi cánh rộng, phóng vút xuống mặt đất với tốc độ xé gió, nhanh như một mũi tên buông khỏi cung. Chú chuột chưa kịp biết điều gì đang xảy ra với mình thì đã thành bữa ăn trưa của chàng đại bàng oai dũng.

Đang thưởng thức bữa trưa tươi ngon thì chàng nghe một tiếng “bịch” rõ to. Quay nhìn sang thì thấy một tảng thịt to và một anh kền kền đáp xuống. Anh ta liếc nhìn chút ít đám lông chuột còn sót lại và cười mỉa:

“Bạn có cần mình chia khẩu phần ăn trưa một ít không?”

Chàng dõng sĩ vẫn không thay đổi nét mặt, nhìn thẳng và chuẩn bị cất cánh không quên để lại một câu:

“Cảm ơn nhã ý của anh bạn, bên nầy chưa bao giờ ăn xác thúi cả”

Kền kền nhún vai, chẳng hề lấy làm buồn trước câu mỉa mai của loài được ví là “chúa tể của bầu trời” ấy.

Đang đắc ý về cách mình khinh miệt kẻ khác thì chàng ta phát hiện bầu trời đang đổi sang một màu xám xịt, không còn một gợn mây nào nhởn nhơ trôi dìu dặt như vừa nãy, cả nhà gió có vẻ rất vội vã ào đến làm cho đôi cánh chàng phải nghiêng theo từng luồng gió thổi, và mưa xuất hiện bao phủ làm cả không gian bàng bạc nước. Chàng thấy sảng khoái quá, ngước mắt lên khoảng trời rộng lớn, chàng phóng vút mình lên cao, lướt cùng gió, vượt lên trên cả nơi thường ngày những đám mây ngự trị. Chàng đưa mắt nhìn xuống xung quanh, ơ kìa! Đâu đó trong hốc đá, cành cây, vách đá… mọi loài đang run rẩy ẩn núp. Chàng cười đắc ý “ta xứng đáng được gọi là chúa tể của bầu trời”.

Đang cao ngạo về bản thân thì chợt đâu nghe tiếng “vút” bên cạnh, một cô nàng với đôi mắt biết cười, trên chiếc miệng đang ngậm một khúc cây như trêu ngươi. Chàng ta bay vút theo để xem kẻ nào đang chế giễu mình. Chợt thấy khúc cây rơi xuống, chàng vội buông mình theo khúc cây, với tốc độ xuyên gió, miệng chàng quắp được khúc cây và bay vút lên. Chàng trả lại cô nàng và mong chờ một tiếng cảm ơn thì lạ thay, nàng ta lại bay lên cao hơn và nhả đoạn cây kia xuống. Chàng lại phóng mình theo đoạn cây và cắp nó lên một cách dễ dàng. Đến lần thứ ba đoạn cây kia rơi thì chàng đã biết rằng cô nàng đang thử mình.

“Phải cho cô ấy tâm phục khẩu phục mới được” chàng tự nhủ và lại lao theo đoạn cây, phía trên kia, cô nàng đã cảm mến anh chàng.

“Lần nầy nữa thôi, ta đã tìm được lang quân như ý” cô nàng lấy làm vui lòng về điều đó.

Vậy là chàng và nàng đã thành đôi, một cặp đại bàng tuyệt đẹp, chúng bay lượn cùng nhau và rất tự hào khi thấy các loài vật nhìn chúng với đôi mắt đầy ngưỡng mộ.

Một hôm, nàng nói: “chàng ơi! Chúng ta sắp đón chào thành viên mới rồi. Chúng ta cùng làm một chiếc nôi cho con, chàng nhé”.

Với nỗi vui mừng khôn tả xiết, chàng dũng sĩ dùng chiếc mỏ cứng cáp của mình, vuốt nhè nhẹ lên bộ lông mượt mà của vợ. Chàng sắp được làm cha rồi, thật vui sướng biết bao.

Rồi đôi uyên ương cũng tìm được nơi rất tốt để làm một chiếc tổ mới trên một vách núi rất cao, không một con vật nào khác có thể làm hại đến chúng mà gia đình chúng thì không hề gặp một khó khăn nào khi sinh sống ở độ cao như vậy, vì Đấng Tạo Hóa đã ban cho chúng tất cả sự cần thiết để sống cao trên bầu trời và bay xuống thấp để kiếm ăn.

Chàng dũng sĩ đi tìm cành cây khô, chắc chắn về để đặt trên các khe hở của vách đá, và thu nhặt những loại cành nhỏ hơn để xếp vào tổ. Trước khi lót tổ bằng một lớp lá cây, chàng còn chọn những cành khô và có gai đặt ở bên dưới, kế đến là một lớp cỏ mềm và sau đó rũ bỏ một lớp lông trên mình để tạo thành một lớp lót mềm mại nữa trước khi hoàn thành cái tổ. Cô nàng yên tâm ở nhà đẻ trứng và bảo vệ chúng, còn chàng thì đi kiếm mồi và hoàn thiện chiếc tổ, đây cũng chính là chiếc nôi cho những chú đại bàng nhỏ sau nầy. Chiếc tổ sẽ được sử dụng như một xe cũi đẩy, phòng ăn của gia đình, và thậm chí còn như một loại cầu tàu, đường băng sân bay cho những chuyến bay của gia đình tới và từ thế giới phía dưới.

Sau hơn một tháng, hai đứa con của gia đình lần lượt mổ lủng vỏ chào đời. Người cha bận rộn bay đi bay về liên tục để cung cấp thức ăn cho cả nhà. Thức ăn chính của lũ trẻ là cá, đôi khi cha chúng đem về vịt, ngan hay mòng biển để bổ sung dinh dưỡng cho lũ trẻ. Những thức ăn lớn được cha mẹ chúng xé nhỏ và dùng miệng đút con mình. Với sự chăm sóc tận tình và chu đáo của người cha dũng sĩ, chẳng lâu sau, lũ trẻ lớn nhanh như thổi.

Một buổi sáng đẹp trời, tranh thủ lúc bọn trẻ còn ngủ, vợ chồng nhà đại bàng thì thầm với nhau:

“Anh à! Em nghĩ là đã đến lúc dạy dỗ con rồi, chúng đã đủ lớn để bắt đầu một cuộc sống bằng chính đôi cánh quyền năng mà Đấng Tạo Hóa đã trao tặng”

“Nhưng anh vẫn còn đủ sức để nuôi chúng mà em, anh rất vui lòng làm điều đó”

“Nhưng anh và em đã chuẩn bị sang tuổi bốn mươi rồi, chuyện đó sắp xảy ra, có thể chúng ta sẽ không vượt qua được. Nếu như thế, sẽ không còn ai có thể lo cho chúng và chúng cũng sẽ chết vì đói nơi đây mà thôi”.

Sau cuộc tranh luận có phần gay gắt, vợ chồng nhà đại bàng quyết định sẽ tập cho con mình bay ngay hôm nay, sau khi cho chúng ăn sáng.

Hôm nay lũ trẻ nhìn thấy ba mẹ chúng lạ lắm, không cưng nựng chúng như thường ngày, có vẻ gì đó căng thẳng trong cái nhíu mày của cha, trong ánh mắt đăm chiêu của mẹ.

Sau khi ăn xong, mẹ chúng chẳng nói chẳng rằng, lấy đôi cánh cứng cáp của mình hất văng hai anh em của nó ra khỏi tổ. Thật may mắn là chúng có vẻ đã phòng bị trước nên lật đật nhảy ngay vào tổ, mặt tái xanh:

“Chúng con không muốn rời khỏi chiếc tổ ấm cúng nầy để nhảy vào cơn gió lạnh ở độ cao một dặm so với mặt đất đâu!”

Đã bàn nhau từ trước nên cha mẹ chúng thống nhất ý kiến:

“Các con nghe nầy, chúng ta có một thông báo cho các con: các con sẽ phải rời cái tổ ấm cúng nầy và nhảy vào cơn gió lạnh ở độ cao một dặm cách mặt đất. Cha mẹ yêu các con rất nhiều nhưng bây giờ các con đã lớn, đã đến lúc các con phải học bay”

Nói thì có vẻ dễ nhưng thực hành thì khó lắm, vì chúng chỉ là những đứa trẻ đã được nuông chiều, chưa bao giờ tự làm gì để có cái ăn. Cho nên sau vài lần hất con văng ra khỏi tổ thì hai anh em chúng vẫn cố gắng níu chặt lấy chiếc nôi cứng cáp và lập tức lăn vào lớp nệm êm ấm mà cha chúng đã làm từ lớp lông của mình. Sự bướng bỉnh của lũ trẻ làm cho cha chúng bực bội, chàng nói:

“Em yêu, có lẽ chúng ta phải làm những gì chúng ta đã tính toán trong trường hợp các con từ chối tập bay”

Vậy kế hoạch của  chúng là gì từ khi bắt đầu xây tổ?

Khi đẩy lũ trẻ ra khỏi tổ lần nữa, cha mẹ chúng lập tức bứt bỏ những chiếc lông mềm mại trong tổ và ném đi, chỉ giữ lại những chiếc gai trần trụi. Khi lũ đại bàng con nhảy lại vào tổ thì chúng bị gai nhọn đâm chích và chảy máu, bắt buộc tụi nó phải nhảy ra khỏi tổ lần nữa. Hoàn thành bài học đó, chúng bắt đầu dạy dỗ con mình bằng sự khôn ngoan mà Đấng Tạo Hóa đã ban cho loài đại bàng. Ban đầu chúng rất kiên nhẫn chỉ cho những thiếu niên của chúng những gì phải làm như: làm cách nào để ra khỏi vách núi cao đó, làm thế nào để xòe đôi cánh rộng…

Ban đầu, lũ trẻ kêu gào lên trong sợ hãi khi bị rơi tự do như một viên đá với lực hút của trái đất. Trong lúc tưởng rằng sẽ chết thì chúng thấy mình được nhấc bổng lên không trung trên đôi cánh của cha mình. Chúng được tập đi tập lại nhiều lần cho đến khi tự mình giang rộng đôi cánh và vút lên cao như cha mẹ. Chúng nhận ra rằng cha mẹ chúng thật là những huấn luyện viên tuyệt vời với tình yêu thương đầy trọn.

Một thời gian dài để dạy cho lũ trẻ biết bay, hôm nay phải dạy cho chúng biết săn mồi. Vừa nghĩ đến đó thì một chú thỏ xuất hiện, người cha dũng sĩ hất cái mỏ quặp về phía con mình, nhắc nhẹ:

“Hãy xem cha làm và học theo nhé.”

Nói vừa dứt câu, chàng lao xuống hướng có con thỏ, và khi gần con mồi, chàng chụm những chiếc lông đuôi xuống dưới để ngụp không khí, một động tác phanh gấp và chính xác trước mục tiêu, dù cho chàng ta vừa bay với vận tốc khoảng một ngàn dặm một giờ.. Thật là một chiếc máy bay kỳ diệu mà Đấng Tạo Hóa đã thiết kế và tạo dựng.

Những ngày ấy cũng đã đến, những ngày mà bất kỳ một con đại bàng nào cũng phải trải qua, nếu không vượt qua được điều nầy, chúng sẽ chết trong tuổi già đến sớm của mình. Và không phải bất kỳ một con đại bàng nào cũng vượt qua được.

Bước sang tuổi bốn mươi, những móng vuốt dài và linh hoạt không còn đủ sức tóm giữ con mồi làm thức ăn. Chiếc mỏ dài và sắc nhọn trở nên cong yếu. Đôi cánh nặng nề và già cỗi, do bộ lông dày, trở nên dính chặt vào ngực và khiến cho chúng khó bay lượn. Vì thế, đại bàng chỉ còn hai sự lựa chọn: chết hoặc trải qua một quá trình thay đổi đau đớn kéo dài một trăn năm mươi ngày để trở về với danh hiệu “chúa tể của bầu trời”.

Chàng dũng sĩ quyết định từ biệt vợ ra đi, một hang núi sâu có những loài vật nhỏ sinh sống, có thể cung cấp dinh dưỡng cho chàng trong những ngày thay da đổi thịt, hang núi đã được vợ chồng chàng chọn một thời gian trước đó.

Chàng bay sâu vào núi để bắt đầu tiến trình lột xác. Chàng trú ẩn trong hang núi và gõ mỏ mình vào đá cho đến khi mỏ cũ gãy rời ra. Chàng phải chờ  cho mỏ mới mọc trở lại, rồi dùng mỏ mới bẻ gãy các móng vuốt cũ đã mòn. Giống như móng tay của con người, mỏ đại bàng liên tục phát triển. Chàng cọ mỏ vào vách đá hay thân cây để mỏ thêm cứng và sắc hơn. Chiếc mỏ cứng cáp đó sẽ theo chàng trong suốt quãng đời tiếp theo.

Sau đó, chàng đại bàng dùng mỏ và vuốt mới của mình nhổ hết lớp lông đã già trên thân như một hình thức “lột da”. Đối với loài chim, không có lông, không có mỏ, chúng sẽ phải chịu đói vì không thể bay lượn và tìm cái ăn nên chàng chuẩn bị sẵn một nơi như hang núi nầy để có thể cung cấp một ít thức ăn, chỉ cần một chút sức lực để săn mồi.

Quá trình nhổ lông cũng khiến chàng phải chịu nhiều tổn thương, đau đớn, thậm chí có thể mất mạng vì chảy máu hay nhiễm trùng. Nhưng nếu vượt qua được, năm tháng sau chàng có thể bay lượn với bộ cánh mới, chào mừng cuộc đời một lần nữa và sống thêm ba mươi năm.

Sự dũng cảm và đầy kiên cường của chàng dũng sĩ đã chiến thắng những đau đớn của xác thịt. Đôi cánh quyền năng lại giang rộng, chao nghiêng trên bầu trời xanh bao la. Cái rộng lớn của tầng không, cái bao la của đất trời như thu vào cặp mắt chàng. Chàng nhìn thấy một bức tranh tuyệt đẹp mà Đấng Tạo Hóa đã ban tặng, đã chăm sóc trong đó có chàng. Với lòng vui sướng tràn ngập, chàng nhắm thẳng hướng về tổ, nơi đó có vợ và hai đứa con thân yêu đang trông đợi chàng.

Đảo mắt ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ một lần nữa, lòng chàng tự nhủ:

“Tất cả công việc của Ngài sẽ ngợi khen Ngài”.

HẢI YẾN 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *