“Một ngày ít ly rượu, gần một gói thuốc lá, chẳng bao nhiêu đồng, vì là loại rẻ tiền thôi. Chừng ấy rượu sao mình đi không vững, muốn run lên rồi – à, vì mình đói! Thôi kệ, chẳng có ai thương mình, mình cứ làm điều mình thích, mình ăn đỡ chén cơm nguội; ồ, cơm dỡ quá! Thôi mình đi ngủ, dù sao nhà tình thương của nhà thờ Tin Lành cũng là chỗ nương náu cho mình”.

 

“Nghĩ cũng buồn, mình đã thiếu nhiều thứ, lại thiếu cái tính thành thật, và mang theo căn bệnh mà nhiều người ghê sợ, nên ai cũng muốn né tránh. Người ta tránh cũng do mình thôi; vợ con cũng có như ai – nhưng chẳng ai thấy được họ, vì con người như vậy nên chẳng ai muốn ở cùng”.

 

“Tôi cũng có lương tâm, cũng biết suy nghĩ như ai, nhưng nay tôi rất cô đơn; tôi cũng chẳng muốn yêu cuộc sống này nữa, thôi cứ cho nó trôi theo những ham muốn xác thịt cho thỏa cái dạ của nó. Nhưng hôm nay tôi không thể đi; tôi đói và khát. Người ta ở quanh tôi cũng tốt bụng. Người ta cho chút này chút kia, nhưng bây giờ tôi bê bết – ‘bê bết’ thế này ai mà cảm thương cho”.

 

Thế nhưng có một người, một người mà hay bị tôi lừa nhất. Mà cũng hay thật! Biết mình xạo lắm chứ, mà cũng hay hỏi thăm nhắc nhở, cũng cho cái này cái kia, cũng dành cho nụ cười ân cần và lời trách cứ yêu thương. Có ai vậy chứ, biết mình vậy mà cũng tốt bụng cho được?

“Mà chi, cái ánh sáng thập tự đỏ đỏ kia, ánh sáng ấy biểu thị cho tình yêu hay sao đó! Mỗi tối được thắp lên làm mình thấy ấm cái bụng. Người ấy cứ hay đi ra vô đó, và bởi Chúa của người đó thờ mà người đó mới yêu thương được mình thì phải?”

“Có hôm tôi không dậy được, chẳng đi lại được, thở cũng không nổi, hai mắt vàng, da tôi sạm đen, phải tiểu tiện một chỗ; ai mà chịu nổi, chắc có Chúa Giê-xu ấy. Nghĩ vậy thôi chứ ai dám mong. Thế mà, đang mê mệt thì nghe tiếng gọi hỏi thăm. À, lại là người đó, lại đến giúp đỡ mình, không la rầy, không hất hủi, nhưng ân cần, nhẹ nhàng giúp đỡ tôi và kêu gọi vài người đến phụ giúp. Trong cơn đau, tôi cảm nhận được tình thương trong lời cầu nguyện, trong khi tôi được lau mặt, được rửa sạch và băng bó vết thương, khi được nuốt những muỗng cháo ngon lành. Dù ai càm ràm gì chứ người đó không càm ràm mình. Người đó sợ mình qua đời, sợ linh hồn mình không được cứu. Cứ vội vàng tìm cách để mình được phục hồi sức lực. Mà không phải chỉ một hai ngày, nhưng là một hai tuần. Người đó rất bận rộn nhưng vẫn dành cho tôi một sự quan tâm đặc biệt. Người đó chẳng phải mẹ, hay người thân trong gia đình, cũng chẳng phải họ hàng gì – những người này bỏ tôi rồi; bây giờ tôi chết chắc gì họ đến. Người đã đến với tôi đó là đầy tớ của Chúa Giê-xu”.

 

Có một người đang trải qua và tự trách mình yếu kém là thế, cùng với niềm hy vọng được bắt nguồn từ sự chấp nhận của một người đã nhận lấy tình yêu Đấng Christ. Nhưng còn chúng ta thì sao?

Nhìn người kia có thể ai cũng nghĩ ông ấy là một người có tội, một người đáng bị bỏ, đáng ghét nhất của xã hội. Mà thử nghĩ xem nếu ông ấy giàu có, đẹp đẽ, học thức, thì chắc ông ấy sẽ có nhiều người viếng thăm, an ủi, vỗ về, chăm sóc. Tật xấu ông ấy phô bày ai cũng thấy, ngược lại những người khác chưa chắc tốt hơn bao nhiêu vì ai biết rõ được ai đâu. Nhưng trước mặt Chúa hết thảy đều gớm ghê và cần được tha thứ.  

 

Chúa Giê-xu phải chăng đã cứu tôi và bạn vì chúng ta không đến nỗi quá tệ như người kia, chúng ta tốt hơn, đi nhà thờ với bộ đồ sáng bóng, Kinh Thánh, Thánh ca đầy đủ, với lời cầu nguyện suôn sẻ, và Chúa yêu điều đó phải không? Bởi Ngài thích vậy nên ta càng tỏ ra tốt để Ngài vui, đúng không?

 

Đúng, Chúa đã yêu, nhưng không phải yêu con người tin kính bề ngoài đó đâu, nhưng Ngài thương yêu con người yếu đuối, lỗi lầm giấu kín bên trong kia. Ngài đã giáng sinh để chết vì con người xấu xa đó. Ngài không thích con người giả bộ tin kính, yêu thương. Ngài muốn chúng ta đến gần Ngài với con người thật của chúng ta. Ngài vui vì một con người được biến đổi từ người không đáng yêu thành người đáng yêu. Liệu chúng ta – những người đã tin Chúa Giê-xu – thì thế nào? Chúng ta đã thật sự được huyết Chúa lột bỏ con người xấu xa và được đổi mới? Hay tội lỗi chúng ta được cất giấu kỹ hơn, tinh vi hơn và học yêu thương chỉ vì bổn phận với một con người thuộc linh bê bết giấu kín?

 

Chúa muốn cứu chúng ta thoát khỏi nỗi sợ hãi khi đối diện với chính mình; Ngài muốn giải phóng chúng ta khỏi điều đó. Và chúng ta sẽ thật sự được biến đổi khi hạ mình để tia sáng của lẽ thật soi rọi qua từng ngõ ngách giấu kín bên trong, và ánh sáng của chân lý sẽ gội rửa chúng ta, khiến chúng ta được thanh tẩy và kết quả theo sau là chiếu ra ánh sáng tình yêu Đấng Christ.

 

“Cho nên có chép rằng: Ngươi đương ngủ, hãy thức, hãy vùng dậy từ trong đám người chết, thì Đấng Christ sẽ chiếu sáng ngươi”  (Êph 5:14, BTTHD)

 

Xêra