“Vì nước Đức Chúa Trời chẳng tại sự ăn uống, nhưng tại sự công bình, bình an, vui vẻ bởi Đức Thánh Linh vậy.” (Rô-ma 14:17)
Tóm lại, đó là những gì Phao-lô đã viết trong câu trước cho những Cơ Đốc nhân có đức tin mạnh mẽ, những người đã bị cám dỗ phô trương sự tự do của mình trong Đấng Christ trước mặt người khác. Điều này ám chỉ những người mạnh dạn ăn thịt, uống rượu hoặc chọn không tuân giữ Ngày Sa-bát trước mặt những người có đức tin yếu hơn là những người cảm thấy bị thuyết phục về những vấn đề đó. Những tín đồ “yếu đức tin” (Rô-ma 14:1–2) như vậy có thể bị tổn hại bởi cách sống của họ. Bằng cách cám dỗ họ vi phạm lương tâm của mình, những hành động như vậy trở thành “vật cản” đối với anh chị em trong Đấng Christ (Rô-ma 14:13–15).
Phao-lô nhắc nhở những người tin Đấng Christ rằng họ không đến với đức tin nơi Đấng Christ chỉ để ăn thịt và uống rượu. Những sự tự do khỏi những hạn chế của luật pháp là có thật và có ý nghĩa, nhưng chúng không phải là mục đích của vương quốc Đức Chúa Trời. Có những lợi ích khác: chúng ta nhận được lời tuyên bố của Đức Chúa Trời rằng chúng ta là công chính trong mắt Ngài vì đức tin của chúng ta nơi Đấng Christ. Chúng ta trải nghiệm cả sự bình an và niềm vui vì Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta. Nói cách khác, vị trí của chúng ta với Chúa là an toàn, và điều đó mang lại sự ổn định và tự tin thực sự về mặt cảm xúc.
So với những lợi ích đó, quyền tự do ăn thịt và uống rượu ở bên này cõi vĩnh hằng rõ ràng không đáng giá bằng cái giá mà những người có đức tin yếu hơn phải trả. Việc thực hiện những quyền tự do đó một cách vô cảm là không hợp lý so với rủi ro khiến một tín đồ yếu hơn làm tổn thương lương tâm của mình.
Phao-lô đang đặt ra một câu hỏi đầy thách thức cho những người khăng khăng muốn thể hiện sự tự do Cơ đốc của mình một cách không bị ràng buộc: Tại sao ngay từ đầu bạn đến với Chúa Jesus? Vì thức ăn và đồ uống hay vì những lợi ích thực sự khi tham gia vào vương quốc?
Rô-ma 14
1 Hãy bằng lòng tiếp lấy kẻ kém đức tin, chớ cãi lẫy về sự nghi ngờ. 2 Người nầy tin có thể ăn được cả mọi thứ; người kia là kẻ yếu đuối, chỉ ăn rau mà thôi. 3 Người ăn chớ khinh dể kẻ không ăn; và người không ăn chớ xét đoán kẻ ăn, vì Đức Chúa Trời đã tiếp lấy người. 4 Ngươi là ai mà dám xét đoán tôi tớ của kẻ khác? Nó đứng hay ngã, ấy là việc chủ nó; song nó sẽ đứng, vì Chúa có quyền cho nó đứng vững vàng. 5 Người nầy tưởng ngày nầy hơn ngày khác, kẻ kia tưởng mọi ngày đều bằng nhau; ai nấy hãy tin chắc ở trí mình. 6 Kẻ giữ ngày là giữ vì Chúa; kẻ ăn là ăn vì Chúa, vì họ tạ ơn Đức Chúa Trời; kẻ chẳng ăn cũng chẳng ăn vì Chúa, họ cũng tạ ơn Đức Chúa Trời. 7 Vả, chẳng có người nào trong chúng ta vì chính mình mà sống, cũng chẳng có người nào trong chúng ta vì chính mình mà chết; 8 vì nếu chúng ta sống, là sống cho Chúa, và nếu chúng ta chết, là chết cho Chúa. Vậy nên chúng ta hoặc sống hoặc chết, đều thuộc về Chúa cả. 9 Đấng Christ đã chết và sống lại, ấy là để làm Chúa kẻ chết và kẻ sống. 10 Nhưng ngươi, sao xét đoán anh em mình? Còn ngươi, sao khinh dể anh em mình? Vì chúng ta hết thảy sẽ ứng hầu trước tòa án Đức Chúa Trời. 11 Bởi có chép rằng: Chúa phán: Thật như ta hằng sống, mọi đầu gối sẽ quì trước mặt ta, Và mọi lưỡi sẽ ngợi khen Đức Chúa Trời. 12 Như vậy, mỗi người trong chúng ta sẽ khai trình việc mình với Đức Chúa Trời. 13 Vậy chúng ta chớ xét đoán nhau; nhưng thà nhất định đừng để hòn đá vấp chân trước mặt anh em mình, và đừng làm dịp cho người sa ngã. 14 Tôi biết và tin chắc trong Đức Chúa Jêsus rằng, chẳng có vật gì vốn là dơ dáy; chỉn có ai tưởng vật nào là dơ dáy, thì nó là dơ dáy cho người ấy mà thôi. 15 Vả, nếu vì một thức ăn, ngươi làm cho anh em mình lo buồn, thì ngươi chẳng còn cư xử theo đức yêu thương nữa. Chớ nhân thức ăn làm hư mất người mà Đấng Christ đã chịu chết cho. 16 Vậy chớ để sự lành mình trở nên cớ gièm chê. 17 Vì nước Đức Chúa Trời chẳng tại sự ăn uống, nhưng tại sự công bình, bình an, vui vẻ bởi Đức Thánh Linh vậy. 18 Ai dùng cách ấy mà hầu việc Đấng Christ, thì đẹp lòng Đức Chúa Trời và được người ta khen. 19 Vậy chúng ta hãy tìm cách làm nên hòa thuận và làm gương sáng cho nhau. 20 Chớ vì một thức ăn mà hủy hoại việc Đức Chúa Trời. Thật mọi vật là thánh sạch; nhưng ăn lấy mà làm dịp cho kẻ khác vấp phạm, thì là ác. 21 Điều thiện ấy là đừng ăn thịt, đừng uống rượu, và kiêng cữ mọi sự chi làm dịp vấp phạm cho anh em mình. 22 Ngươi có đức tin chừng nào, hãy vì chính mình ngươi mà giữ lấy trước mặt Đức Chúa Trời. Phước thay cho kẻ không định tội cho mình trong sự mình đã ưng! 23 Nhưng ai có lòng nghi ngại về thức ăn nào, thì bị định tội rồi, vì chẳng bởi đức tin mà làm; vả, phàm làm điều chi không bởi đức tin thì điều đó là tội lỗi.